Cam tâm tình nguyện – Chương 19

Chương 19: Anh muốn ăn cơm chùa đúng không?

Dịch: Mika

Sau khi nghe xong, Phong Nhân Châu gần như không dừng lại, đầu tiên cậu lấy di động về, vẻ mặt trầm lặng như nước nhìn về phía Tần Tế. Tần Tế không hề có ý lùi bước, đón lấy ánh mắt của cậu cong môi khẽ cười. Tiếp tục đọc

Cam tâm tình nguyện – Chương 17

Chương 17: Điệu Waltz số hai

Dịch: Mika

Phong Nhân Châu nào biết lần sau là lúc nào, cậu chơi game thua bây giờ tâm trạng đang rất khó chịu, buồn bực gõ mấy chữ trả lời.

Phong Nhân Châu: Đợi lúc nào có cơ hội đi, vừa thua một trận, mệt rồi.

Tần Tế: Mau nghỉ ngơi đi, kiểm soát thời gian dùng mắt một chút, nếu đau thì nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi hãy ngủ. Tiếp tục đọc

Cam tâm tình nguyện – Chương 16

Chương 16: Lần sau nhất định

Dịch: Mika

Suy đoán của Phong Nhân Châu không sai, vị trí đỗ xe lúc đó của cậu đúng là ở góc chết của camera giám sát, trên xe cũng vì sơ sót mà không lắp camera hành trình, Phong Nhân Châu cũng lười vận dụng các mối quan hệ của mình để điều tra cho rõ. Trình Sơ cho người lái xe đi thuận tiện đưa cậu một chùm chìa khóa xe mới, một cái logo xe đổi lấy một chiếc xe mới, Phong Nhân Châu cảm thấy rất đáng, nhận lấy chìa khóa vui tươi hớn hở quên luôn chuyện bị trộm logo xe.

Mấy ngày nay cậu giải quyết xong chuyện ca khúc rồi, cảm giác chỉnh sửa ca khúc với ban nhạc nhỏ vừa thành lập trước đó vẫn có chút khác biệt so với làm một mình, mặc dù tay trống Thời Việt và tay keyboard Thẩm Giản không theo học chuyên ngành âm nhạc nhưng ở phương diện nghiệp dư thì họ đều rất giỏi, năng lực không thua kém gì một số sinh viên hàng đầu trong nhạc viện.

Mấy ngày kế tiếp mọi người đều dành thời gian rảnh ra giúp đỡ cậu viết nhạc cũng không dễ dàng gì, về tình về lý Phong Nhân Châu cũng phải mời bọn họ ăn một bữa cơm nói lời cảm ơn, cậu quen thân với Vệ Thần, khi nào ăn, ăn cái gì, cậu mời lúc nào cũng được, chủ yếu vẫn là nghe ý kiến của hai người Thời Việt và Thẩm Giản.

Bọn họ cảm thấy một đám con trai có gì mà phải bàn bạc, ở ven đường thấy một tiệm thịt nướng mới mở, cả đám liền kéo nhau vào ăn.

Khoảng thời gian trước Thời Việt mới cắt tóc, mặt mũi anh ta đẹp theo kiểu rắn rỏi góc cạnh, cắt đầu húi cua trái lại rất hợp với anh ta, cộng thêm cái vẻ cao lớn lạnh lùng lúc không nói không cười, ngay cả nhân viên phục vụ lúc xác nhận gọi món với anh ta cũng hơi khiếp đảm.

Hiển nhiên Thời Việt đã quen đóng vai người xấu, anh ta nở một nụ cười tự nhận là thân thiện, sau khi xác nhận xong nhân viên phục vụ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Phong Nhân Châu thấy trên cổ anh ta lộ ra hình xăm màu đen, hỏi: “Xăm cái này đau không?”

Thời Việt giơ tay lên sờ, cười nói: “Cái này có gì đâu, anh còn xăm một hình ở ngay cạnh chỗ kiêu ngạo kia kìa, tới WC cho cậu ngó thử.”

Thẩm Giản tiếp xúc với Thời Việt chưa lâu nhưng cậu ta là người hiểu rõ Thời Việt là dạng người gì nhất, anh ta chính là một con Husky đần chuyên phá nhà, trong miệng đầy suy nghĩ không lành mạnh của trai thẳng.

Thẩm Giản nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc, khuyên nhủ: “Đừng để lâu nữa, bệnh này thực sự rất nghiêm trọng.”

Thời Việt lười cãi nhau với cậu ta, đứng dậy nói muốn đi WC, bảo cậu ta mau nhích mông ra.

Phong Nhân Châu và Vệ Thần vốn cũng đã quen với tính cách của anh ta, nhưng lúc Thời Việt nói chuyện luôn nửa thật nửa giả, chỉ lớn hơn bọn họ một tuổi mà luôn ra vẻ thần bí. Vệ Thần tò mò lắm mồm hỏi một câu là thật hay giả, xăm ở chỗ đó có đau lắm không, ánh mắt của Thẩm Giản từ nhìn một tên ngốc biến thành nhìn hai tên ngốc: “Cậu cũng nên đi WC xả sạch đống nước trong đầu với cậu ta đi.”

Vệ Thần chỉ đành im miệng, Thời Việt đi một lúc lâu mới quay lại, Thẩm Giản chất vấn anh ta có thành tâm hay không vậy, không muốn nướng chỉ muốn ăn. Trên mặt Thời Việt viết đầy hai chữ trong sạch, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Tuyệt đối không có!”

Chờ đến khi bầu không khí phù hợp, Phong Nhân Châu cầm ly lên chân thành bày tỏ lời cảm ơn với bọn họ, bọn họ chỉ gọi đồ uống chứ không uống rượu, lấy nước chanh thay rượu khách khí uống một ly sau đó tập trung tinh thần vào chuyện ăn thịt.

Cuối cùng ca khúc cũng đã được quyết định, bọn họ đến phòng thu thu âm ca khúc, sau đó Phong Nhân Châu làm ra mấy đĩa nhạc tặng bọn họ và Trình Sơ, Đàm Nhiên. Sau khi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cậu cũng giữ lại một chiếc cho Tần Tế. Lúc trước anh cũng tặng mình một món quà thủ công đặt tất cả tâm trí vào làm rồi, chỉ mời lại một bữa lẩu thì có vẻ hơi qua loa lấy lệ, vì thế cậu quyết định giữ lại một đĩa nhạc cho anh.

Trước kỳ nghỉ một ngày Phong Nhất Lâm dùng điện thoại công cộng ở trường gọi điện cho cậu, bảo cậu đừng quên chuyện lúc trước đã hứa sẽ đến đón cô về nhà. Phong Nhân Châu biểu thị mình nhớ, ngày hôm sau đúng giờ lái xe Trình Sơ mới đưa tới đến trường học đón cô.

Đương nhiên Phong Nhân Châu cũng không quên chuyện mua bánh kem, vừa khéo bên cạnh trường học có một tiệm bánh ngọt, Phong Nhân Châu không thích ăn đồ ngọt lắm, cậu thích mấy món quà vặt mặn mặn thơm thơm xốp giòn hơn. Phong Nhất Lâm thích ăn xoài, Phong Nhân Châu đứng trước tủ lạnh trưng bày bánh ngọt cẩn thận chọn một chiếc bánh kem 4 inches, sau khi nhân viên của tiệm đóng gói chiếc bánh, Phong Nhân Châu xách bánh về để trong xe. Cậu chỉnh điều hòa xuống thấp sợ bánh tan nhanh, kết quả ngồi một mình ở trong xe một lúc thấy lạnh quá bèn xuống đứng bên cạnh xe chờ Phong Nhất Lâm tan học.

Sau khi tan học cổng trường toàn người là người, phía sau cổng trường phần lớn là tài xế, Phong Nhân Châu khí chất cao quý mặt mũi anh tuấn trông như hạc trong bầy gà, Phong Nhất Lâm theo đám đông đi ra, cô cười chào tạm biệt với bạn mình, chạy bước nhỏ tới bên cạnh Phong Nhân Châu cười ngây ngốc khẽ gọi: “Anh.”

Phong Nhân Châu “ừ” một tiếng đáp lời, nói: “Lên xe?”

Phong Nhất Lâm gật đầu, đi tới bên ghế phụ lái mở cửa xe, một luồng hơi lạnh tràn ra, Phong Nhân Châu ngồi vào ghế lái chỉnh nhiệt độ lên, đưa bánh kem cho cô, hất cằm tự hào nói: “Anh không quên đúng không?”

Phong Nhất Lâm kinh ngạc vui vẻ nhận lấy, cô nhớ ra chuyện gì, đặt bánh kem lên kệ lái, mở cặp sách ra tìm tòi một lúc lấy một tờ hình dán ra, gỡ một bông hoa nhỏ màu đỏ muốn dán lên trán Phong Nhân Châu. Phong Nhân Châu kịp thời phát hiện, nhanh chóng giơ tay lên ngăn cản động tác của cô. Phong Nhất Lâm không thể làm gì bèn chuyển sáng dán lên mu bàn tay của cậu, cười nói: “Không tệ, thưởng cho anh một bông hoa nhỏ màu đỏ.”

Phong Nhân Châu chỉ vào đai an toàn ý bảo cô đeo vào, nói: “Lấy đâu ra mấy thứ kỳ quái này thế?”

Phong Nhất Lâm cất hình dán đi, đeo đai an toàn vào, nói: “Bạn em mua tặng đấy, em lấy một tờ thôi.”

Xe khởi động, chậm rãi lái đi, Phong Nhất Lâm cẩn thận cầm bánh kem lên mở ra, một mùi bánh kem ngọt ngào hòa lẫn với vị ngọt của xoài ập vào mặt, bánh kem xinh xắn tinh xảo rất được lòng các bé gái. Phong Nhất Lâm mò vào túi áo khoác của Phong Nhân Châu lấy di động của cậu ra, sau khi mở khóa thì tách tách chụp hai tấm hình rồi gửi qua WeChat của mình.

Phong Nhân Châu không hiểu tại sao con gái cứ thích chụp hình đồ ăn, dù sao đồ ăn vừa lên là cậu đã bắt đầu vùi đầu vào và cơm rồi.

Phong Nhất Lâm trả điện thoại của cậu về chỗ cũ, thuận tay gỡ bông hoa đỏ trên mu bàn tay dán lên trán cậu, thông qua kính chiếu hậu Phong Nhân Châu thấy được dáng vẻ đeo kính râm mím môi tỏ ra lạnh lùng khó gần của mình vì đóa hoa nhỏ màu đỏ trên trán mà trở nên hơi buồn cười, cậu nhếch môi, cuối cùng vẫn không gỡ hình dán kia xuống.

Phong Nhất Lâm ngồi ăn bánh ngọt ở bên cạnh cậu, cô nhìn Phong Nhân Châu ở bên cạnh, xúc một miếng bánh đưa tới bên miệng cậu, mặt Phong Nhân Châu đầy vẻ cao quý lạnh lùng: “Anh không ăn.”

Tay Phong Nhất Lâm bất động, thái độ không cho phép phản đối, Phong Nhân Châu không thể làm gì chỉ đành há miệng ra ăn, bánh kem mềm xốp ngon miệng, ngọt mà không ngấy. Cậu không ăn thì không sao, sau khi ăn một miếng lại cảm thấy hơi đói, mùi thơm mê người vẫn luôn quanh quẩn nơi chóp mũi, trong miệng còn có vị ngọt của kem, Phong Nhân Châu liếm môi, uy hiếp nói: “Ăn ít thôi, nhìn em mập thành dạng gì rồi kìa.”

Phong Nhất Lâm nhanh chóng phản kích: “Anh muốn ăn thì cứ việc nói thẳng, không cần tổn thương em như thế!”

Hai anh em hiếm khi mới ôn hòa với nhau lại vì hai câu nói đùa này nhanh chóng biến thành tình cảnh đối kháng thường ngày.

Có điều coi như Phong Nhất Lâm có lương tâm, giữ lại cho cậu một nửa, sau khi về nhà Phong Nhân Châu ăn xong còn cho cô xem khay bánh kem đã bị mình ăn sạch.

Sau khi ăn cơm tối xong Phong Nhân Châu trở về phòng, tắm rửa xong nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái chơi game với bạn bè, bọn họ chơi game đều là tùy tiện kéo người vào tổ đội, thấy ai đang online thì kéo vào, cơ bản thì mấy người thường lập tổ đội chơi game với Phong Nhân Châu trên mạng thực tế ngoài đời cũng chưa gặp mặt được mấy lần, tên và mặt hoàn hoàn chẳng ăn nhập gì với nhau.

Chơi một lúc thì một trợ thủ nghỉ, xạ thủ cùng tổ đội lúc nãy hỏi có thể kéo một em gái vào tổ đội được không, cô ấy chơi hỗ trợ rất đỉnh. Phong Nhân Châu ở trên mạng không quan tâm đến giới tính chỉ để quan tâm đến kỹ thuật, thi đấu thể thao điện tử không có chuyện yêu đương gì cả.

Những người khác cũng không dị nghị gì, đợi mấy phút sau cô ấy mới vào tổ đội, xạ thủ giới thiệu sơ qua một chút, nói cô ấy là một streamer mảng game tên là Bánh Cá, ngoại hình theo kiểu ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt.

Trận này đánh thuận lợi hơn trận trước, quả nhiên streamer mảng game ít nhiều gì cũng có chút kỹ năng, Phong Nhân Châu rất hài lòng, sau khi kết thúc trận đấu còn gửi lời mời đánh tiếp một trận nữa.

Cậu vừa mới gửi lời mời xong thì nhận được một tin nhắn của bạn tốt trong game, cậu chạm vào xem thử thì phát hiện là tin nhắn của Tần Tế.

Tần Tế: Còn chưa tìm trận đúng không?

Tần Tế: Có thể thêm tôi vào tổ đội không?

Tần Tế: [Ôm đùi.jpg]

Trong tai nghe nghe thấy tiếng đồng ý lời mời trận đấu của những đồng đội khác, Phong Nhân Châu nhanh chóng gõ chữ trả lời anh.

Phong Nhân Châu: Trận sau nhất định sẽ thêm anh vào.

Cậu thoát khỏi khung chat bấm bắt đầu tìm trận, bắt đầu một ván đấu quyết liệt mới.

Trận này đánh rất khó khăn, chỉ có thể nói quả nhiên đời người không thể suôn sẻ mãi, đánh hơn nửa tiếng vẫn còn giằng co chưa phân thắng bại, cuối cùng bên kia không chịu được nữa mới ấn đầu hàng.

Sau khi thoát ra Phong Nhân Châu cũng cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, trên màn hình bỗng nhảy ra lời mời kết bạn, Phong Nhân Châu liếc nhìn phát hiện là Bánh Cá, tiện tay ấn đồng ý, mọi người tạm biệt nhau sau đó thoát khỏi phòng.

Trong phần tin nhắn có một chấm đỏ nho nhỏ, Phong Nhân Châu ấn vào mới phát hiện Tần Tế trả lời tin nhắn của cậu từ nửa tiếng trước, có điều sau khi trả lời tin nhắn của Tần Tế, Phong Nhân Châu vào trận luôn nên không thấy tin nhắn trả lời của anh.

Tần Tế: Lần sau là lúc nào?

Chương 17 >>>

Vai chính lại muốn cướp kịch bản của tôi – Chương 149

Chương 149: Đêm của Phù Thủy (7)

Dịch: Kogi

Nói chuyện với số 05 xong là đến số 06.

An Minh Hối thực sự muốn nhanh chóng gặp hết một lượt tất cả những người này, bởi vì anh muốn kết thúc trò chơi này sớm, nếu không thì còn chậm ngày nào anh còn phải ngủ ngoài trời ngày đó. Tiếp tục đọc

Vai chính lại muốn cướp kịch bản của tôi – Chương 148

Chương 148: Đêm của Phù Thủy (6)

Dịch: Kogi

Số 02 từng nói ban đêm không nên ra ngoài.

An Minh Hối chưa bao giờ là người thích chống đối, nhưng lần này là ngoại lệ. Vì vậy tối hôm đó sau khi tắm xong, anh lấy bừa một quyển sách từ trên giá xuống rồi cầm theo ngọn đèn xách tay đã sạc đầy điện đi ra ngoài. Tiếp tục đọc

Cam tâm tình nguyện – Chương 15

Chương 15: Có thể làm bạn không?

Dịch: Mika

Cho đến khi trong bếp bay ra một mùi thức ăn thơm mê người mới câu được hồn của Phong Nhân Châu về, cậu đứng dậy cẩn thận đặt giày về lại trong hộp, thong thả đi tới cửa phòng bếp, đẩy cửa ra tựa vào khung cửa, nhìn về phía Tần Tế mặc áo sơ mi trắng quần tây đeo tạp dề đang nghiêm túc xào rau.

Phong Nhân Châu căn bản không biết nấu ăn, có lẽ cũng chỉ có thể đun nước chiên trứng trong phòng bếp. Cậu không biết Tần Tế kiếm đâu ra cái tạp dề, bên trên màu vàng neon táo bạo kia còn in logo của một nhãn hiệu nào đó, Phong Nhân Châu cắn chặt quai hàm khó khăn lắm mới nhịn cười được.

Tần Tế phân tâm liếc sang nhìn cậu, không thấy được dáng vẻ cố gắng nhịn cười của Phong Nhân Châu, chỉ giục cậu rời đi: “Toàn khói với dầu, đừng tới đây.”

Phong Nhân Châu không đi, cậu đảo mắt một cái, nhìn quanh phòng bếp một vòng, phát hiện phòng bếp nhà mình bỗng dưng có thêm mấy cái máy, ánh mắt cậu dừng lại trên máy đun nước, nghi hoặc nói: “Đống máy móc kia đặt ở đây từ lúc nào vậy?”

“Máy đun nước thông minh, đỡ mất công em phải đun nước.” Tần Tế bớt chút thời gian trả lời cậu một câu, thấy cậu còn chưa đi, anh cầm xẻng nấu ăn dùng cùi chỏ khẽ đẩy cậu, nói: “Em ra ngoài trước đi, cẩn thận dầu bắn lên người, nghe lời.”

Phong Nhân Châu giả vờ từ chối bị đẩy ra khỏi phòng bếp, Tần Tế trở tay đóng cửa lại ngăn cách mùi khói dầu trong phòng bếp, chẳng hiểu sao Phong Nhân Châu lại đứng đờ ra một lúc, cuối cùng nói với vào với Tần Tế ở trong phòng bếp: “Tôi không ăn rau thơm!”

Tần Tế đáp lại một câu Phong Nhân Châu mới chịu quay trở lại phòng khách tiếp tục ngắm nghía đôi giày thể thao.

Vốn dĩ Phong Nhân Châu không cảm thấy đói lắm, cậu về sớm, bây giờ cũng mới sáu giờ, nhưng lúc nào cậu cũng ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon, bụng đúng lúc phối hợp kêu lên, cậu nhịn được một lúc lại không có cách nào tập trung tinh thần tiếp tục ngắm giày nữa, vùng vẫy bò dậy nằm trên cánh cửa trượt như quỷ đói, kêu lên: “Đói quá.”

Tần Tế vừa an ủi cậu vừa xào đồ ăn, vốn anh còn định xào thêm đĩa cải xanh nhưng vì Phong Nhân Châu kêu quá nên anh đành thôi. Tần Tế tắt bếp bưng đồ ăn lên, Phong Nhân Châu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng tắt bếp thì vội vàng không kịp chờ đợi đẩy cửa ra ân cần bưng đồ ăn.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tần Tế nấu cơm, anh nấu không quá nhiều món, nhưng món nào cũng đầy đủ màu sắc hương vị, hơn nữa còn là những món Phong Nhân Châu thích ăn. Nhìn như vậy chắc là ăn cũng rất ngon, Phong Nhân Châu đặt đĩa đồ ăn lên bàn, Tần Tế bưng ra một nồi canh xương hầm đặt giữa bàn ăn.

Hai người hợp lực nhanh chóng sửa soạn bàn ăn trong phòng bếp, Tần Tế cởi tạp dề xuống treo ở sau cánh cửa, đi tới cạnh bàn ăn cầm bát lên múc cho Phong Nhân Châu một bát canh xương sườn hầm ngó sen.

Phong Nhân Châu nhận lấy cái bát, thổi qua loa vài cái đang định cho vào miệng, Tần Tế biết cậu ăn cơm lúc nào cũng vội vàng nên đã ngăn cậu lại trước một bước, nhíu mày giống như dạy dỗ con nít giáo dục Phong Nhân Châu một tràng: “Em đừng vội như vậy, lát nữa lại bỏng bây giờ, cứ từ từ mà ăn, nó cũng không mọc chân ra chạy mất đâu.”

Lời này thực sự giống y hệt mấy câu bà Phong hay dặn Phong Nhân Châu ăn cơm từ từ lúc cậu còn nhỏ.

Phong Nhân Châu nhìn nước canh tỏa ra vị ngọt ngào và mùi xương sườn thơm ngon trong bát, không yên lòng gật đầu một cái. Tần Tế ngồi xuống đối diện với cậu, bất đắc dĩ nhìn Phong Nhân Châu múc một muỗng canh rồi phồng má thổi phù phù, nói: “Ăn đồ ăn trước đã.”

Phong Nhân Châu thổi nguội một ít canh, uống một hớp xuống, vị ngọt thanh của ngó sen dung hợp hoàn hảo với hương vị của sườn non, húp rất ngon. Phong Nhân Châu như một chuyên gia ẩm thực cực kỳ kén ăn, cậu lười biếng ngẩng đầu lên trao cho Tần Tế một ánh mắt khen ngợi.

Tần Tế hài lòng nở nụ cười ấm áp với cậu, Phong Nhân Châu nhận lấy đũa anh đưa, phát hiện đuôi mắt anh hơi ửng đỏ, hỏi: “Nấu một bữa ăn thôi mà làm anh khóc luôn rồi?”

Tần Tế giơ tay lên đỡ trán, nói: “Chưa từng có ai nấu nướng gì ở đây đúng không? Chức năng của máy hút khói nhà em quá kém, chỉ được cái vẻ bề ngoài.”

Phong Nhân Châu cười khan hai tiếng: “Quả thực là chưa từng có ai, lần sau tôi nhất định sẽ thay cái khác.”

Ngón tay đỡ trán của Tần Tế trượt xuống, anh dùng bụng ngón tay khẽ vuốt ve dưới cằm, trong giọng nói dường như pha thêm chút dụ dỗ mê hoặc, nụ cười trở nên không rõ ý: “Tôi thay cho em nhé, sau này để tôi tới nấu cơm cho em.”

Phong Nhân Châu không cần nghĩ ngợi đã từ chối ngay: “Không muốn.”

Tần Tế bỏ tay xuống, hỏi: “Sao thế?”

Phong Nhân Châu gắp một đũa thịt băm sốt cà chua cho vào miệng nhai, mùi vị thức ăn tràn ngập trong miệng, chờ đến khi cậu nhai kỹ nuốt chậm xong mới từ tốn nói: “Bởi vì tôi cảm thấy anh không có ý tốt, không phải anh nói có chuyện tìm tôi sao?”

Tần Tế cười nói: “Tôi nói rồi đấy, tôi tới lắp máy đun nước cho em.”

Có lúc Phong Nhân Châu luôn cảm thấy anh đang dỗ dành một tên ngốc, cậu nghi hoặc nhìn anh. Tần Tế thấy mặt cậu đầy vẻ không tin đành đeo đôi bao tay duy nhất lên bóc con tôm hùm to nhất cho cậu, sau khi chấm sốt mới đặt vào trong bát của Phong Nhân Châu, thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi, được không?”

Phong Nhân Châu gắp con tôm đã được bóc vỏ lên, Tần Tế cố ý khiến mình trông đáng thương một chút, nhưng anh chưa từng làm ra loại biểu cảm gần như làm nũng này bao giờ, gương mặt anh tuấn vì ngũ quan vặn vẹo mà trái lại có vẻ buồn cười, anh chắp hai tay cố làm giọng khẩn cầu nói: “Được không?”

Phong Nhân Châu nhét con tôm vào trong miệng, cảm thấy Tần Tế như thế rất buồn cười, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Anh nghĩ anh còn đang học mẫu giáo đấy à? Chuyện anh tình tôi nguyện, tôi cũng chưa từng nói anh không phải bạn tôi.”

Tần Tể nở một nụ cười như ý.

Phong Nhân Châu cũng không ngốc, cậu cảm thấy Tần Tế càng ngày càng đáng nghi, nhưng cậu lại không nghĩ ra Tần Tế có thể đạt được thứ gì từ trên người cậu, tiền và quyền Tần Tế đều không muốn, Phong Nhân Châu mờ mịt không rõ nhìn anh, chỉ có thể cảm nhận được một chút tình cảm mến mộ mà Tần Tế dành cho mình.

Sau khi giải quyết xong đống thức ăn ngon lành, Phong Nhân Châu vỗ lên cái bụng hơi nhô lên của mình, không có chút hình tượng nào nằm ngửa trên ghế. Ánh mắt Tần Tế nhìn cậu như được đắp thêm tám trăm lớp filter, chỉ cảm thấy cậu như một con mèo lớn sau khi ăn uống no say lười biếng duỗi người một cái rồi lại cuộn tròn vào nghỉ ngơi.

Tần Tế dọn dẹp bát đũa, đuôi mắt lại liếc thấy Phong Nhân Châu đang bóp bụng mình, cậu lẩm bẩm tự nhủ: “Gần đây hình như hơi mập lên.”

Tần Tế lập tức tiếp lời: “Gầy có gì tốt, sức khỏe quan trọng nhất.”

Phong Nhân Châu dùng ngón tay vén mớ tóc mái hơi cụp xuống che tầm mắt ra, xoa bụng: “Trước đó tôi là mặc quần áo trông hơi gầy nhưng cởi quần áo ra có da có thịt, bây giờ tôi cởi quần áo ra chỉ còn lại một đống thịt ba chỉ thôi.”

Tần Tế hơi cụp mắt, tầm nhìn di chuyển về phía bụng của Phong Nhân Châu, chỉ có một ống tay áo mỏng dính đặt trên bụng căn bản không che giấu được đường nét cơ bụng. Ánh mắt Tần Tế nguy hiểm híp lại, anh cười nói: “Tôi thấy vẫn ổn mà, không thể theo đuổi sự hoàn mỹ quá mức được.”

Dường như Phong Nhân Châu đã phát hiện ra ánh mắt của anh, cậu đứng dậy giúp anh thu dọn bát đũa, nói sang chuyện khác: “Rửa bát.”

Tần Tế đương nhiên sẽ không để cậu rửa bát, giành lấy trước một bước, bưng bát đũa vào phòng bếp, Phong Nhân Châu vừa mới nói để cậu giúp lại bị đẩy ra ngoài, trong tay còn được nhét vào một quả táo đã được rửa sạch.

Phong Nhân Châu cầm quả táo trở lại phòng khách ngồi xuống nhìn điện thoại di động, bởi vì ăn quá no mà suy nghĩ chậm lại, bây giờ mới nhớ tới chuyện logo xe bị trộm, bèn đăng bức ảnh vào trong nhóm bày tỏ sự bất mãn.

Trình Sơ: Đây hình như là xe anh?

Phong Nhân Châu: Chìa khóa trong tay em  là của em.

Đàm Nhiên: Mua! Mua thêm mười chiếc nữa!

Trình Sơ: Ngày mai anh cho người lái đến tiệm xe xem thử.

Đàm Nhiên: Cậu báo cảnh sát chưa?

Phong Nhân Châu: Chưa, camera giám sát của nhà để xe chắc không quay lại được, hơn nữa chiếc xe này ngay cả camera hành trình cũng không có.

Trình Sơ: Lần sau anh sẽ nhớ lắp vào.

Đàm Nhiên: @Trình Sơ Vấp ngã một lần khôn lên một chút hiểu không? Lát nữa lái một con Maybach có camera hành trình cho em.

Trình Sơ: ?

Phong Nhân Châu ở sau màn hình vui vẻ hớn hở nhìn cuộc tranh cãi vô nghĩa của bọn họ. Sau khi xử lý xong phòng bếp, Tần Tế lau sạch tay ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi: “Cười gì vậy?”

Phong Nhân Châu thuận miệng giải thích: “Nhìn hai con chim sẻ mổ nhau.”

Tần Tế cười, móc hộp thuốc lá và bật lửa trong chiếc áo khoác âu phục đang vắt lên trên lưng ghế sô pha ra, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của Phong Nhân Châu mới lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng châm lửa.

Phong Nhân Châu cảm thấy bao thuốc lá hơi quen mắt, cậu nhìn điếu thuốc trong miệng Tần Tế, lại nhìn bao thuốc lá, nói: “Hãng này là hãng tôi thích nhất.”

Trong mắt Tần Tế tràn ngập ý cười, anh nhả một vòng khói, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, âm cuối hơi cao lên: “Vậy à? Tôi cũng thích.”

Chương 16 >>>

Cam tâm tình nguyện – Chương 14

Chương 14: Tên trộm này còn có kỹ thuật chuyên môn nữa

Dịch: Mika

Mấy ngày nay chương trình học tương đối nhiều, Phong Nhân Châu gần đây lại có linh cảm định sáng tác một ca khúc, đám người bình thường nhàn rỗi bây giờ đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi như lửa sém lông mày, kiến trên chảo nóng. Tiếp tục đọc