Cam tâm tình nguyện – Chương 12+13

Chương 12+13: Lái xe an toàn, đi nhờ không?

Dịch: Mika

Phong Nhân Châu nhận lấy khăn giấy lau miệng, không so đo với Vệ Thần, tiếp tục vươn móng vuốt ma quỷ về phía quà vặt trên bàn.

Phương Phúc hỏi hai người bọn họ có muốn lên nhảy hay không, Phong Nhân Châu đang bận lấp đầy bụng không rảnh chơi đùa, Vệ Thần cười ha ha đứng dậy đi theo, đi mới được mấy phút đã đen mặt quay lại, khóc lóc kể lể với Phong Nhân Châu, nói sẽ không đi nữa, còn nói có người lén sờ mó cậu ta.

Phong Nhân Châu không tim không phổi ha ha cười to, Vệ Thần mặt đầy u oán nhìn cậu, uống một ngụm rượu. Điện thoại di động của Phong Nhân Châu trong túi kêu lên một tiếng, cậu lấy di động ra nhìn.

Tần Tế: Chào buổi tối.

Phong Nhân Châu: Good evening.

Tần Tế: Đang ở bên ngoài à, tôi tham gia được không?

Phong Nhân Châu: [Định vị].

Tần Tế: Hả?

Tần Tế trả lời rất nhanh: Em đổi gu rồi?

Phong Nhân Châu: Bạn bè ở đây, tôi tới chơi chút thôi.

Vệ Thần vỗ vai Phong Nhân Châu, cậu vô thức đè nút tắt máy di động, màn hình trở thành màu đen. Vệ Thần dùng mắt ra hiệu cậu nhìn một cô gái trong sàn nhảy. Phong Nhân Châu vừa mới ngước mắt lên nhìn, ngay sau đó Vệ Thần nói: “Anh nói xem nếu em đi bắt chuyện thì sẽ thế nào?”

Phong Nhân Châu nhìn người mặc quần áo sexy trang điểm xinh đẹp tràn đầy phong cách chị đẹp kia rồi lại nhìn Vệ Thần mặt đầy vẻ đơn thuần, an ủi vỗ vai cậu ta: “Đừng làm bậy, tôi chỉ sợ chị ấy móc ra còn to hơn cậu, cậu không đè nổi người ta.”

Vệ Thần: “…”

Lúc này Phương Phúc đúng lúc trở về, nghe thấy câu Phong Nhân Châu vừa nói, nghi hoặc hỏi: “Hai người đang nói gì thế? Đè cái gì cơ?”

Phong Nhân Châu à một tiếng, chỉ vào Vệ Thần: “Cậu ấy nói muốn đi tè.”

Phương Phúc bừng tỉnh hiểu ra, cười cười, nói với Vệ Thần: “Tôi đang bảo sao không thấy cậu đâu, WC ở đằng kia, tôi dẫn cậu đi.”

Phong Nhân Châu cúi đầu nén cười, dùng chân đá chân Vệ Thần một cái: “Đi đi.”

Vệ Thần tức giận nhìn cậu, đứng dậy đi theo Phương Phúc đi WC, hai người bọn họ chân trước vừa mới đi, chân sau đã có người tới đứng ở cạnh bàn khẽ đụng vào vai Phong Nhân Chân, cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là tay trống lúc trước chơi cùng ban nhạc với Vệ Thần, tên là Thời Việt.

Mái tóc đỏ bắt mắt của Thời Việt đã nhuộm trở về màu đen, anh ta thấy Phong Nhân Châu cũng ngạc nhiên lắm, vốn là nhìn xa xa cảm thấy hơi giống, tới gần nhìn kỹ một chút phát hiện đúng là cậu thật.

Thời Việt cười nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Phong Nhân Châu cũng không quá thân với anh ta, giọng rất khách khí: “Đi chơi với bạn, anh thì sao?”

Thời Việt tựa vào cạnh bàn, trả lời rất bâng quơ: “Tôi ấy à, tới xem thử có anh đẹp trai nào không.”

Anh ta nói vậy Phong Nhân Châu hiểu ra ngay, đúng lúc Vệ Thần đi vệ sinh xong trở về thấy Thời Việt, cu cậu hơi khiếp sợ, sau khi hàn huyên mấy câu cũng biết tính hướng của Thời Việt.

Ánh mắt của Phương Phúc ở bên cạnh nhìn về phía Thời Việt có hơi kỳ lạ, Thời Việt thì lại tự nhiên như không, thấy đều là người quen thì không khách khí chút nào mà ngồi xuống. Anh ta, Phong Nhân Châu và Vệ Thần chen chúc ngồi trên cùng một chiếc sô pha.

Phương Phúc hỏi một câu: “Mọi người quen nhau à?”

Vệ Thần gật đầu, giải thích: “Hồi nghỉ đông tớ có thành lập một ban nhạc, anh ấy là tay trống.”

Thời Việt tự hào gật đầu, Phương Phúc quay đầu nhìn Thời Việt đầy kỳ lạ, giọng nói mang theo vẻ tức giận: “Anh vẫn còn chơi trống?”

Thời Việt cười, lạnh lùng lại cứng rắn hỏi ngược lại: “Thì sao? Sở thích cá nhân em cũng muốn quản?”

Vệ Thần lập tức trao đổi ánh mắt với Phong Nhân Châu, hiểu ra nhất định trước đó hai người bọn họ đã có chuyện gì rồi, hai người nhanh chóng tìm một lý do chuồn mất, mới ra đến cửa quán bar, suýt nữa thì va phải Tần Tế ở đối diện.

Tần Tế vội vàng lùi về phía sau hai bước, nói: “Sao thế? Vội vội vàng vàng như vậy.”

Phong Nhân Châu nhíu mày, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tần Tế ra hiệu cậu nhìn di động: “Tôi nhắn tin cho em, nói là đến tìm em.”

Phong Nhân Châu lấy di động ra, liếc mắt nhìn phát hiện đúng là như vậy thật. Vừa rồi bị Vệ Thần cắt ngang, cậu quên mất Tần Tế, giờ hiểu ra, bèn nói: “À, vừa rồi tôi chưa đọc được.”

Tần Tế không để ý đến chuyện này, hỏi: “Sao đã đi ra ngoài rồi?”

Phong Nhân Châu vỗ gáy một cái, cố ý khoa trương nói: “Bên trong là Tu La tràng đấy, chạy mau.”

Tần Tế cười với cậu, Vệ Thần ở bên cạnh mặt đầy nghi hoặc nhìn Tần Tế.

Phong Nhân Châu giơ tay lên giới thiệu: “Tần Tế, tổng biên tập của tờ nhật báo Viễn Trạch.”

Tần Tế thu lại ý cười, gật đầu một cái, khách khí lại hời hợt đưa tay ra bắt tay với cậu ta coi như làm quen.

Tần Tế đi ra ngoài vội vàng quá, anh vốn đang định tắm xong rồi mới đi, thấy Phong Nhân Châu trả lời tin nhắn thì hơi sửng sốt, mặc dù Tần Tế không lăn lộn trong giới nhưng ít nhiều cũng biết có hiện tượng tác phong bất lương, nhưng Phong Nhân Châu là trai thẳng nên Tần Tế không chắc cậu có nhìn ra mưu mô khó lường của những người khác hay không, vừa về nhà được năm phút đã vội vội vàng vàng ra ngoài.

Vệ Thần ở bên cạnh cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ cứ kỳ quái thế nào, kiếm cớ nói ký túc xá đóng cửa sớm, bắt một chiếc taxi trở về trường.

Phong Nhân Châu không ở ký túc xá không bị người khác quản lý, cậu nhìn Tần Tế, Tần Tế lập tức tiếp lời: “Tối nay không tăng ca, thấy em đi chơi nên tôi cũng muốn tới xem thử.”

Lời giải thích này coi như được chấp nhận, Phong Nhân Châu không để ý, nói: “Đi thôi, đừng đứng chỗ này hứng gió lạnh nữa.”

Tần Tế móc chìa khóa xe ra, lắc lắc chìa khóa trên tay, đôi mắt phương cười híp lại trông hơi ngốc, anh nói: “Trai đẹp, lái xe an toàn, đi nhờ một đoạn không?”

Phong Nhân Châu đút hai tay vào túi quần, lười biếng nói: “Đi đâu?”

Tần Tế bấm chìa khóa mở khóa xe, nói: “Không phải cầu trên sông Kim vừa mới sửa xong sao, đến xem thử không?”

Phong Nhân Châu bất động: “Chẳng có gì hay ho.”

Tần Tế lại hỏi: “Ngồi du thuyền trên sông Liễu Đường thì sao?”

Phong Nhân Châu vẫn vững như Thái Sơn tim như sắt đá: “Buổi tối gió lớn.”

Tần Tế biết cậu có chỗ muốn đi, bất đắc dĩ cười nói: “Đừng bắt tôi phải đoán nữa, em muốn đi đâu chơi?”

Phong Nhân Châu hài lòng gật đầu, nói: “Đi đánh bida không?”

Tần Tế hơi khó xử: “Tôi không biết chơi.”

Phong Nhân Châu biết anh không biết chơi, mấy ngày trước lướt WeChat Moments thấy Tần Tế đăng bài nói chục phút mới đánh vào được một quả, Phong Nhân Châu phì cười, nhưng lại ghi nhớ. Cậu gật đầu, cười nói: “Tôi biết chứ, bắt nạt anh.”

Tần Tế gật đầu, khom người đưa tay làm một tư thế “mời”, nói: “Được, đi thôi thiếu gia.”

Phong Nhân Châu đi tới trước cửa xe, Tần Tế đóng vai người hầu cúc cung tận tụy mở cửa xe bên phía ghế phụ lái, tay chặn ở khung trên cửa xe sợ Phong Nhân Châu cao quá đụng đầu vào, sau đó đóng cửa xe cho cậu rồi đi vòng về bên ghế lái.

Hình như Tần Tế nhập vai quá sâu, dọc đường đi anh liên tục cung kính nói:

“Thiếu gia, nhiệt độ trong xe phù hợp chưa ạ?”

“Thiếu gia có muốn ăn kẹo không?”

“Thiếu gia muốn uống nước không?”

“Thiếu gia…”

Phong Nhân Châu không nhịn được nữa ngắt lời anh: “Thiếu gia cần yên tĩnh.”

Tần Tế cười tiếp lời: “Vâng, thiếu gia.”

Chỗ chơi bida gần nhất không xa, đến nơi nhân lúc Phong Nhân Châu chưa xuống xe, Tần Tế vội vàng xuống trước, đi tới bên ghế phụ lái mở cửa xe cho cậu, sau đó cúi người bốn mươi lăm độ, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải đưa ra làm động tác mời tiêu chuẩn.

Tần Tế hơi nâng mắt lên đối diện với ánh mắt Phong Nhân Châu, trong mắt anh hiện đầy tình yêu và si mê mà bản thân mình không cách nào khống chế được, tay anh đưa tới trước mặt Phong Nhân Châu, giọng nói hơi căng thẳng, khàn khàn: “Đến rồi, xuống xe thôi.”

Gió lạnh thổi tóc mái trước trán anh, viền mắt kính màu vàng cũng vì ánh mắt quá mập mờ trần trụi của anh mà trở nên dịu dàng mềm mại, anh tao nhã lễ độ khom người đưa tay, cam tâm tình nguyện chờ đợi sự chỉ trích và bất mãn của vương tử đối với mình.

“Tôi không muốn đi.”

Bầu không khí tình tứ vừa thoáng hiện lên giữa hai người lập tức bay biến sạch, mặc dù Phong Nhân Châu là trai thẳng nhưng cũng không phải chưa từng được đàn ông theo đuổi, lời nói kỳ lạ và hành động quá lố của Tần Tế khiến cậu không thể không hoài nghi.

Tần Tế biết Phong Nhân Châu nhất định sẽ không để ý tới mình, anh cụp mắt, đứng thẳng dậy giơ tay che trên khung cửa đề phòng cậu bị cụng đầu, hơi cúi xuống nhìn Phong Nhân Châu trong xe, cười với cậu. Anh tiến lùi có độ, vẫn vững vàng như cũ: “Tôi đùa thôi, xin lỗi em.”

Phản ứng của Tần Tế rất tự nhiên, vẻ mặt như thường, Phong Nhân Châu không hiểu nổi anh. Tần Tế thấy cậu không nhúc nhích, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi chỉ đùa thôi, em giận thật à?”

Lời này anh lại nói bình thường, Phong Nhân Châu chậm rãi thu lại tâm tư hoài nghi kia, tạm thời coi như là vui đùa.

Phong Nhân Châu xuống xe đi phía trước, Tần Tế đóng cửa xe, ánh mắt sau mắt kính mờ mịt không rõ, Phong Nhân Châu đi ở phía trước hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, quay đầu liếc nhìn, Tần Tế nhận ra lập tức thay đổi cảm xúc ngẩng đầu cười: “Tới liền tới liền.”

Hai người thuê bàn ở tầng hai quán bida, buổi tối người tới chơi không nhiều nhưng cũng không ít, trong vòng vang lên tiếng bida va chạm rơi vào lỗ, còn có tiếng người thấp giọng trò chuyện.

Phong Nhân Châu nhận lấy cây cơ được nhân viên bôi phấn, hỏi: “Ai đánh trước?”

Tần Tế cởi áo khoác âu phục xuống móc lên giá áo, cởi cúc áo xắn ống tay áo lên tới dưới cùi chỏ, nói: “Cứ tùy ý thôi, chơi bao búa kéo nhé.”

Phong Nhân Châu không có ý kiến gì với lời đề nghị của anh, một ván quyết định thắng bại, Tần Tế ra kéo thắng bao của cậu.

Nhân viên nhấc khung tam giác lên, giơ tay ra hiệu, tư thế của Tần Tế coi như tiêu chuẩn, anh cũng hiểu quy tắc, nhìn có vẻ chỉ là mới nhập môn chưa hiểu kỹ thuật thôi.

Sau khi khai bóng, Tần Tế tìm một vị trí dễ đánh bóng vào lỗ, nằm xuống đánh được một quả màu đỏ vào, nhưng quả thứ hai Tần Tế đánh không trúng, Phong Nhân Châu lấy lại tinh thần liếc nhìn tình hình trên bàn, chọn một vị trí, động tác tiêu chuẩn nằm xuống đẩy cơ đánh bóng. Ánh mắt của Tần Tế nhìn chằm chằm vào Phong Nhân Châu, anh chớp mắt sau đó nụ cười càng sâu, ý cười càng thêm sâu xa.

Phong Nhân Châu nâng mí mắt lên liếc anh một cái: “Nhìn cái gì?”

Ngón tay Tần Tế xoa đầu cơ, anh nói: “Chúng ta cược một ván đi, kiếm ít tiền thưởng.”

Anh nói vậy làm khơi dậy hứng thú của Phong Nhân Châu, nhưng Tần Tế là tay mới, hình như cược kiểu gì cũng không có lợi cho anh, Phong Nhân Châu chẳng biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì.

“Cược gì?”

Tần Tế giơ tay lên dùng ngón tay chỉ một quả bóng màu hồng, giọng nói cực kỳ trầm ổn và ung dung thuộc về đàn ông trưởng thành chậm rãi vang lên: “Chờ đến khi đánh hết bóng đỏ rồi, ai đánh được quả bóng màu hồng vào trước thì thắng.”

Phong Nhân Châu chẳng buồn để ý “A” một tiếng, Tần Tế nói tiếp: “Vậy tôi nói trước, nếu em thắng tôi sẽ tặng em đôi giày thể thao mấy hôm trước em đăng trên WeChat Moments.”

Phong Nhân Châu nghe thấy vậy mới bắt đầu nghiêm túc nghe anh nói chuyện, trong mắt lấp lánh ánh sáng, có hơi hưng phấn. Đôi giày kia Phong Nhân Châu đợi lâu lắm mới ra, mặc dù cậu cũng có nhiều cách có thể lấy được nó tới tay, nhưng có người tặng sao lại không muốn chứ.

“Được, anh muốn gì?”

Ánh mắt tràn đầy ý cười của Tần Tế nhìn cậu chăm chú: “Tôi thắng thì em đưa tôi về nhà.”

Phong Nhân Châu hỏi: “Chỉ như vậy thôi?”

Tần Tế gật đầu: “Chỉ như vậy thôi.”

Phong Nhân Châu nở nụ cười xán lạn, nhìn anh giơ tay lên như nắm chắc phần thắng, Tần Tế ăn ý giơ tay lên đập tay với cậu.

Ván cược có hiệu lực.

Tổng thể mà nói Phong Nhân Châu thắng anh đúng là không phí quá nhiều sức, Tần Tế không biết chơi bida, lần trước nói chục phút mới vào được một quả đó là quả đầu tiên, lần này là lần thứ hai, thua không còn gì để nói.

Đôi mắt của Tần Tế sâu thẳm, anh lẳng lặng nhìn Phong Nhân Châu linh hoạt thuần thục đánh từng quả bóng vào lỗ, anh không hốt hoảng chút nào ngược lại còn vui vẻ. Anh thích nhìn Phong Nhân Châu hăm hở, thần thái sáng láng, vì vui vẻ mà trong mắt không ngừng lấp lánh ánh sáng.

Nhân viên làm việc kính nghiệp đứng ở bên cạnh nhìn tình hình cuộc đấu, lần đầu tiên cậu ta thấy chuyện này, nào có ai chỉ đứng cầm cơ không đánh chứ…

Phong Nhân Châu hoàn toàn tiếp nhận cách lấy lòng của Tần Tế, anh muốn tặng thì để anh tặng, đúng lúc giải quyết được chuyện phải nhờ Trình Sơ nhận hàng giúp.

Sau khi quả bóng màu hồng rơi vào lỗ, Tần Tế cố làm ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi thua.”

Phong Nhân Châu vô cùng tự hào cúi chào, Tần Tế ngồi cạnh bàn ôm cây cơ phối hợp vỗ tay khen hay.

Động tác hơi khoa trương của hai người thu hút ánh mắt của những người khác, Tần Tế mặc kệ không thèm để ý, anh hỏi: “Em muốn màu gì? Màu giống đôi đăng trên WeChat Moments nhé?”

Phong Nhân Châu gật đầu nói: “Được.”

Tần Tế nở nụ cười ấm áp với cậu, đáp lời: “Được.”

Chương 14 >>>

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s