Thừa Thượng Khải Hạ – Chương 5

Chương 5: Mì vắt

Tần Tranh đương nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được, động tác của đối phương dưới cái nhìn của hắn chậm như hài đồng ba tuổi, hắn cũng không giận đối phương vô lý, người trong giang hồ vào thời điểm so chiêu chưa từng nói lời gì khó nghe, nếu có cũng chỉ vì muốn nhiễu loạn nỗi lòng đối thủ, chỉ là trong lòng hắn không để ý lắm cũng không có nghĩa là hắn sẽ không nhắc nhở đối phương, biểu tình trên mặt Tần Tranh biến hóa, bầu không khí nguy hiểm bắt đầu lan tỏa khắp trời.

Tần Tranh sử dụng bao kiếm ngăn trở quạt của đối phương, liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, chờ một chút liền phát hiện thanh niên kia còn cao hơn hắn cả một cái đầu, tâm lý càng ngày càng khó chịu, vỏ kiếm ở trong tay chuyển một vòng, liền đánh vào bụng người kia, dùng lực đạo nhẹ nhàng, dù sao chỉ là một tên công tử phóng đãng không rành võ nghệ, Tần Tranh cũng không muốn một kiếm liền đem người đánh chết, lúc đó còn phải nhờ Di Tinh thay hắn chôn cất thi thể, quá mức phiền toái.

“Aaaaa! !” Không nghĩ tới thanh niên kia khoa trương hét thảm một tiếng, một tay bưng bụng dưới, một tay gắt gao kéo vạt áo Tần Tranh lại, Tần Tranh vốn không dễ dàng bị người kéo lại như vậy, chỉ vì hoàn toàn không nghĩ tới đối phương gọi thảm như vậy, lại thấy người kia chớp mắt liền chảy mồ hôi ròng ròng khắp trán, đến Tần Tranh bình thường vốn luôn rất rõ ràng chính mình dùng bao nhiêu kình đạo lúc này cũng không khỏi có chút do dự.

“Ngươi… Rất đau sao?” Tần Tranh cau mày hỏi thanh niên bộ dáng eo gặp như tôm rồi mà tay còn không quên lôi kéo hắn.

“Ta, ngươi —— đau, đau quá!” Dường như đau đến mức không thể nói rõ ràng, đối phương lúc này đang khom lưng cúi đầu, Tần Tranh chỉ có thể nhìn thấy gáy đối phương, hắn thả kiếm trong tay xuống muốn đem người kia đè lại để nằm thẳng, không nghĩ người kia lại nắm chắc tay hắn, siết thật chặc, Tần Tranh không có cách nào, đành phải ngồi xổm người xuống, nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của người kia, ùng giọng dịu dàng êm ái nói rằng: “Ngươi để ta xem một chút, tại hạ là Tần Tranh, huynh đài xin yên tâm, huynh vừa bị ta gây thương tích, ta nhất định phụ trách tới cùng, ngươi cảm thấy như thế nào, có cần thỉnh đại phu trị liệu cho ngươi không?”

Thanh niên kia đau đến ngũ quan đều nhăn thành một đoàn, chỉ có cặp mắt sáng như sao kia khi nghe thấy Tần Tranh nói phụ trách tới cùng liền sáng ngời, lập tức trở mình xoay người một cái, vừa đau hô: “Ôi ~ ôi, đau chết ta rồi! Ngươi nói có giữ lời không? Ngươi thật sự sẽ chịu phụ trách ta?”

Tần Tranh định đáp ứng, lại không biết trực giác từ đâu tới, cảm thấy lời đáp ứng này dường có gì đó không ổn, không giống như bình thường lắm, liền hàm hồ nói: “Ta đây thay ngươi thỉnh đại phu.” Dứt lời liền gọi Di Tinh đang đứng không biết làm sao ở bên người, dặn hắn đi mời người.

“Chờ đã!” Thanh niên kia vội vã hô to: “Không, không cần thỉnh đại phu, ta không sao!”

“Hay là ngươi không phải quá đau ?” Tần Tranh càng cảm thấy không đúng, nhíu mày nguy hiểm.

“Vừa nãy là rất đau a! Bị ngươi đả thương như này đến chết cũng thấy đau! Bây giờ còn mơ hồ đau đây!” Thanh niên kia giống như là vừa được sống lại, đứng thẳng eo, động tác tiêu sái vén tóc đen trên trán.

“Ồ ~ kia đúng là lỗi của tại hạ, không biết huynh đài bị thương tổn đến đâu rồi? Tại hạ có biết chút thuật xoa bóp, không bằng tại hạ làm thử cho huynh đài xem?” Ngữ khí Tần Tranh lúc này càng thêm nhu hòa, nhếch miệng lên một vệt ý cười.

Chỉ là nụ cười này cơ hồ khiến hai người khác ở đây nhìn ra sững sờ, từ khi mới bắt đầu gặp mặt, Tần Tranh chỉ nở cười yếu ớt, mà đó chỉ là khách sáo, làm sao so được như bây giờ, đôi mắt cong cong, sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng nhăn lại, khóe miệng hình vòng cung kia như muốn câu dẫn tâm phách người khác.

Di Tinh dù có nhìn nhưng tuổi tác hắn còn nhỏ, chỉ là đơn thuần cảm thấy Tứ công tử cười rộ lên rất dễ nhìn.

Thanh niên mặc áo tím kia tuy rằng rất yêu thích bộ dáng Tần Tranh lúc nghiêm mặt, nhưng tâm lý lúc này giống như bị mèo cào, hắn lập tức ra quyết định lớn mật.

Chỉ thấy hắn khí thế hiên ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy tới trước một bước, cây ngay không sợ chết đứng chỉ rễ cây bảo bối phía dưới rốn ba tấc, nói rằng: “Chính là chỗ này!”

Hai người trong viện thuận theo hướng ngón tay của hắn, nhìn về phía chỗ đó, hai người phản ứng không đồng đều, Di Tinh là trong nháy mắt liền hoá đá, mà Tần Tranh…

Tần Tranh không biết đang suy nghĩ gì, hắn có chút hoảng hốt, từ nhỏ hắn đã tiếp xúc với nhiều loại nam nhân giống như sư phó thanh liêm không nhuộm chút bụi trần tục, có sư huynh tính tình lười biếng ghiền rượu như mạng, có phụ thân nghiêm nghị, đại ca thận trọng, Nhị ca hào sảng, còn có Nhị thúc bản tính khôi hài thích đi chọc tức người khác, những người khác như là Phong Bạch hay hộ vệ nào dám làm càn ở trước mặt hắn, hắn cũng ít đi lại trong giang hồ, kết giao bạn bè cũng không được mấy người, những người này bất kể là loại nào cũng không vô liêm sỉ giống như người thanh niên trước mắt này, điều này làm cho Tần Tranh nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Thanh niên kia thấy Tần Tranh không phản ứng, sáng mắt lên, đột nhiên cúi đầu gần khuôn mặt trắng nõn của Tần Tranh hôn lại hôn, sau đó quay người chạy về phía tường viện, lúc này động tác có thể nói nhanh như điện, tư thế tuy rằng khó coi, nhưng tốt xấu gì cũng được cái nhanh.

Đợi đến lúc Tần Tranh ngẩng đầu lên dùng một chiêu xuất thần nhập hóa đem cán kiếm vốn ở xa mà cầm trong tay, người kia từ lâu đã vượt qua tường vây, chỉ còn nửa người trên đang bám tại đầu tường kia, vang dội ” ầm ” một tiếng.

Tâm tình Tần Tranh liền nổi lửa giận, đao kiếm mạnh mẽ bổ tới, người kia mặt mày kinh hãi đến biến sắc, ở bước ngoặt nguy hiểm nhanh chóng buông tay, chỉ nghe một tiếng “Ôi”, sau đó là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, cũng rất chân thật mà té lộn mèo một cái, Di Tinh vừa muốn thay công tử chửi một câu đáng đời, liền nghe tường đầu kia truyền đến một câu: “Ha! Né được!”

Tần Tranh từ xưa đến nay còn chưa từng tức giận như vậy, đang định triển khai khinh công đi đâm mạnh người kia một kiếm, ở môn bên kia liền truyền đến âm thanh Tần Loan: “Tiểu Tranh, ngươi có ở đây không? Mới nãy hạ nhân đến báo nói là phụ thân đã trở lại! Kêu ngươi đi thư phòng gặp hắn đấy.”

“Ồ? ! Các ngươi đang làm gì?” Tần Loan thấy bầu không khí không đúng, tiểu Di Tinh bộ dáng vung quyền tức giận đứng mắng bức tường, Tần Tranh thì lúc hắn tiến vào liền xoay người quay lưng lại với hắn, từ phía sau chỉ thấy hắn như đang hít một hơi thật sâu, sau đó mới quay lại nói rằng: “Không có gì, Nhị ca, chúng ta nhanh đi thỉnh an phụ thân đi!”

Tần Loan không tìm được manh mối, hắn cũng lười quản, cười đắc ý: “Vậy đi vui vẻ, phụ thân chỉ gọi ngươi, không có gọi ta đây! Ta chỉ là thông báo một tiếng cho ngươi, chính ngươi đi thôi, đỡ phải phụ thân liền giáo huấn ta.” Dứt lời liền ra sân.

Tần Tranh đang muốn đuổi theo, Di Tinh ở bên kia lại trình lên một vật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, “Tứ công tử, nên làm sao với vật này bây giờ?”

Tần Tranh sửng sốt nửa buổi mới phản ứng được, cây quạt này là đồ mà thanh niên kia vừa nãy chẳng biết lúc nào làm rơi, hắn vắt lông mày nhìn vật kia, vốn định phá huỷ, lại thấy nang của chiếc quạt phiến kia dường như là được rèn đúc khá tinh thiết, hơn nữa còn không phải tinh thiết tầm thường, là rèn đúc từ thiên thạch mà thành, hắn cầm lên nhìn kỹ mới phát hiện không chỉ có nang phiến là bảo vật thế gian khó gặp, mặt trên quạt cũng là tơ tằm thượng hạn vua ban trong truyền thuyết mà được ti chế thành, muốn làm ra được chiếc quạt như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, tài phú cùng thời gian và quyền lợi, may mắn thiếu một thứ cũng không được, có lẽ cái quạt xếp tầm thường nho nhỏ này có thể so với quốc khố cũng không chừng.

Tâm trạng Tần Tranh hơi trầm xuống, hắn quay đầu nhìn về phía tường nơi thanh niên kia biến mất, người kia tới kỳ lạ, hơn nữa xem kĩ cái quạt xếp này, đến tột cùng đối phương có thể hay không có võ công cao cường, chỉ là nghĩ đến người kia dĩ nhiên có thể qua mắt hắn, như vậy võ công của đối phương có lẽ ở trên hắn. Hắn bất quá vừa mới vừa xuất sơn chỉ là tên vô danh tiểu tốt, cũng không trêu vào ai, Vô Ưu cốc cũng sở hữu nhiều ngoại vật siêu nhiên, trong qui cửu giang hồ cũng gây cừu oán, nhưng cũng chỉ thấy mỗi Tống Khuê khiêu chiến trực diện. Nghĩ như thế, lại thêm chuyện của a tỷ, lẽ nào là Tần gia bị người theo dõi sao? Như vậy rốt cuộc đối phương là ai? Hay là đối thủ của Phụ thân và Nhị thúc? Vẫn là Vương gia quý tộc? Hoặc là —— thánh thượng? !

Nghĩ như vậy không phải là không có khả năng, Tần gia đời đời làm quan, văn võ đều đã trải qua, phụ thân là quan bái nhất phẩm đương triều, Nhị thúc đương nhiệm là Binh bộ Thị lang thứ tam phẩm, mà Binh bộ Thượng thư tuổi đã già yếu, toàn bộ bộ binh đều do Nhị thúc Tần Văn định đoạt, anh họ Tần Phong của Nhị thúc mới ba mươi đã là quan ngũ phẩm trách nhiệm giám sát Ngự Sử, tuy chia ra hai chức quan mà quyền cao, đại ca Tần Nhạc nhà mình là Võ trạng nguyên xuất thân là quan binh trấn thủ biên cương, Nhị ca Tần Loan tuy đi cửa sau vào làm quan bất quá chỉ mới hai năm ngắn ngủi liền được đề bạt làm cấm quân phó Thống lĩnh, càng không cần phải nói những người con cháu khác của nhà họ Tần đều làm quan trải rộng trong triều chính, Quan Trung Tần gia sáu họ dẫn đầu, trong hậu cung có hai người họ Tần, đây không phải là cây lớn đón gió to thì là cái gì? Nếu là bệ hạ cảm thấy được Tần gia quá mức bề thế…

Tần Tranh nắm chặc quạt trong tay, thấy huynh trưởng quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn, hắn lắc lắc đầu, đem quạt bỏ vào trong lòng khẽ hít sâu một cái, lướt qua Tần Loan hướng thư phòng phụ thân đi đến.

Tần Loan mắt liếc sơ dò hỏi Di Tinh ở sau lưng, đáp lại là một ánh mắt mê man, lại nhìn bóng lưng của đệ đệ, suy nghĩ một chút liền bước nhanh theo, một đường thấy Tần Tranh sắc mặt không ổn, muốn hỏi lại không dám hỏi, cùng sự chậm trễ này theo đến cửa thư phòng.

Hai anh em Tần Loan cùng Tần Tranh bất quá mới vừa tới cửa, liền nghe bên trong phòng truyền đến tiếng cười thẳng thắn: “Ha ha, quả nhiên là tiểu Loan đem Tiểu Tranh mang về? Đại ca ta nói cái gì mà, người trở về phủ tiểu Loan làm sao có khả năng trốn tránh không đến thỉnh an ngươi, ngươi nói nói ngươi có phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Tiểu Tranh tiểu Loan mau vào, để Nhị thúc nhìn một cái.” Vừa dứt lời cửa từ bên trong nhanh chóng mở ra, Nhị thúc Tần Văn đã đứng trước mặt bọn hắn, Tần Văn tuổi đã qua bốn mươi lăm vẫn một đầu tóc đen, dưới hàm là ba chòm râu dài, mặt mày như ngọc quả thực là phong cách của người tu tiên, chủ yếu là trên mặt ông mang theo nét hiền lành, nếu phủ thêm áo cà sa dành cho tu nhân, xuống tóc có thể đóng vai cao tăng.

“Nhị thúc ngài có thể hay không đừng gọi ta là tiểu Loan? Tên của ta gọi như vậy cảm giác là lạ, còn có, ngài có thể hay không đừng lại bắt ta cùng phụ thân đánh cược, vạn nhất ta thật không có đến, phụ thân mất mặt, hắn hết cách mà thua ngài, lại quay đầu tính gấp bội lên trên đầu ta, van cầu ngài hãy thương xót ta đi!” Tần Loan càng nói âm thanh càng ngày càng nhỏ, còn thiếu đem miệng đưa đến bên tai Tần Văn lặng lẽ cầu.

Tần Văn trừng Tần Loan, liếc mắt một cái liền không để ý đến hắn nữa, tay vuốt râu dài, nhìn Tần Tranh gật gật đầu tán dương, đến lúc Tần Tranh nói “Nhị thúc” Thân thủ liền đột nhiên một tay quào một cái quắp hai người bọn họ vào nhà.

Tần Tranh thấy thân thủ Tần Văn chớp mắt liền phản ứng lại, cậu dời mặt đi kiềm chế bản năng võ giả không xuất ra chân khí, tùy ý Nhị thúc đem hắn vào, Tần Loan phản ứng sẽ không được tự nhiên như vậy, hắn theo phản xạ giơ tay cản một chút, bất quá chỉ là phí công mà thôi, Nhị thúc một thân võ nghệ chủ yếu đều ở trên tay, cặp tay kia như móng ưng, Tần Loan làm sao địch nổi, bị Nhị thúc đàng hoàng vác trên vai còn bấm một cái, khiến hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.

Trong phòng Tần Mẫn đang ngồi ở sau án thư đầu tay cầm quyển sách ngẩng đầu nhìn chú cháu bọn họ hồ đồ, cũng không lên tiếng.

Tần Mẫn cùng Tần Văn dung mạo rất giống nhau, chỉ là Tần Mẫn lớn hơn vài tuổi, không có để râu, khuôn mặt gầy gò hơn chút. Bất quá hắn xưa nay nghiêm túc, cũng không phải giống như tên thư sinh yếu đuối, trái lại so với Tần Văn càng có uy nghi.

“Xin chào phụ thân!” Tần Loan tiến vào thư phòng liền trở nên đàng hoàng hơn, cùng đệ đệ đồng thời chào phụ thân sau liền đứng thẳng nhiêm túc.

“Tranh Nhi ngươi ngồi.” Tần Mẫn giơ tay lên một cái, ra hiệu Tần Tranh ngồi ở bên cạnh Tần Văn, ánh mắt lúc này mới rơi vào trên người Tần Loan, ngữ điệu chuyển thành nghiêm khắc, “Ngươi vào triều làm quan thời gian không ngắn, lại không biết cư tiên lâu là sản nghiệp của Tấn vương sao? Dám mang đệ đệ ngươi đi vào trong đó?”

“Này, phụ thân ta ——” Tần Loan không nghĩ tới phụ thân nhanh như vậy liền biết chuyện tối hôm qua, nếu biết đánh chết hắn cũng sẽ không mang theo đệ đệ tới.

“Ngươi cái gì? Liền coi như các ngươi đi chỗ kia, xảy ra chuyện cũng không tìm cách cứu vãn? Tiểu tử Vương gia kia võ công rất cao, ngươi lại không có biện pháp làm cho hắn nói không ra lời? !” Tần Mẫn cho dù mắng trên mặt cũng là không có bất kỳ biểu hiện gì, chẳng trách Tần Loan luôn oán thầm hắn mặt than.

“Này —— đứa bé kia dù sao cũng là Vương gia…”

” Là vương gia thì sao? Đừng nói chỉ là làm cho hắn nhất thời nói không được, coi như lỡ biến hắn thành người câm người điếc, Tần gia chúng ta chẳng lẽ không lấp được?”

“A? !” Tần Văn ngồi dưới Tần Loan cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn đương nhiên biết đại ca mình luôn luôn hung tàn, chỉ là không nghĩ tới đến hài tử trước mặt cũng thẳng tính như vậy, Tần Tranh ngược lại không cảm thấy gì, hắn là loại người nếu như là bằng hữu liền thành tâm chờ đợi, nếu như xác nhận là địch nhân, liền dùng thủ đoạn nhanh nhất ác nhất đánh bại đối thủ, Tần Loan nói hắn rất giống Tần Mẫn ngược lại cũng không sai.

Tần Mẫn còn chưa về đến nhà liền nghe nói việc tối hôm qua, về đến nhà liền lập tức kêu Phong Bạch đến dò hỏi chuyện đã xảy ra, nghe đến chuyện của tên Vương Hoằng Diệp, hắn híp mắt một cái, cũng không biết trong tâm đang tính toán cái gì, giờ khắc này tuy mắng nhi tử, nhưng giọng nói âm lãnh, nghĩ đến cũng là những chuyện không tốt đẹp gì.

Thấy Tần Loan bị hắn mắng không thể cãi lại, thái độ coi như đoan chính cúi đầu nhận sai, hắn cũng coi như tiêu mất cơn giận, Tần Văn thấy đại ca khí thuận không ít, nhân cơ hội nói: “Nghe nói hôm qua chị dâu ra khỏi thành lễ Phật, ngủ lại đêm trong chùa, chị dâu luôn luôn thành kính, chắc  ba, năm ngày  tới sẽ không trở về, có lẽ còn không biết Tiểu Tranh đã trở về.” Hắn liếc  nhìn sắc mặt đại ca, thấy coi như ôn hòa liền thanh thanh cổ họng, nói rằng: “Tần Loan mấy ngày nay không phải đang nghỉ phép sao, cho tên nhóc đó đi đón chị dâu trở về đi, cũng phải mau chóng đoàn tụ cả nhà thôi.”

Tần Mẫn biết đến chỉ cần có Tần Văn ở đây, hắn liền không có biện pháp răn dạy Tần Loan nhiều hơn, cho nên chỉ lườm hắn một cái, liền dùng ngữ khí hòa hoãn nói, “Nếu như thế, ngươi liền đi đi.”

“Dạ!” Tần Loan ước gì mau chóng rời đi, cảm kích liếc nhìn Nhị thúc, liền lùi ra, mãi đến lúc cửa thư phòng ở phía sau đóng lại, căn phòng mới thanh tĩnh lại.

Chờ Tần Loan rời đi, Tần Mẫn mới nghiêm túc đánh giá đứa con trai nhỏ nhiều ngày không gặp này, trên khuôn mặt nghiêm túc thường ngày đang thầm nỗ lực nở nụ cười vui vẻ, gật đầu một cái nói: “Không sai, cao lớn lên, cũng tăng lên chút ít, ngày hôm qua con làm thật tốt, biết không thể địch lại được liền làm tan rã khí thế của đối phương.” Mới nở nụ cười một hồi liền cảm thấy khóe miệng cứng ngắc,  liền nhanh chóng trỏ lại bản mặt răn dạy thường ngày, “Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ mạo hiểm chiến đấu một mình không phải là công lao hiển hách gì, chỉ nảy sinh nguy hiểm mà thôi. Vô Ưu kiếm trước giờ đệ nhất thiên hạ, nếu lại gặp tình huống như thế, con liền dùng một kiếm cắt cuống họng của tên tiểu tử Vương gia kia là được, chỉ cần con bất tử, thì Vương Phượng Nam không dám cùng Tần gia chúng ta liều mạng!” Vương Phượng Nam chính là chủ nhà họ Vương, phụ thân của Vương Hoằng Diệp, là ca ca của Vương hoàng hậu, anh trai của vua.

“Chờ đã !! Đại ca! Ngươi đây là đang dạy hư tiểu hài tử a!” Tần Văn ở một bên càng nghe càng thấy không đúng, Tần Mẫn cái gì cũng tốt chỉ có một tật xấu là luôn bao che khuyết điểm cho người nhà, nếu có người ở sau lưng tính kế với con trai của hắn, hắn sợ là sẽ muốn liều mạng với người ta.

“Phụ thân dạy phải, hài nhi xin nghe giáo huấn.” Tần Tranh chắp tay thụ giáo, trên mặt nhàn nhạt, cùng Tần Mẫn giống nhau như đúc.

“Ai, Tiểu Tranh ngươi sao cũng như vậy =o=” Tần Văn nhìn tới nhìn lại, phát hiện ai cũng đều không coi hắn là thứ gì to tát liền giận dỗi nói rằng “Thôi, hai người các ngươi phụ tử ta không xen vào, ta tự mình đi tán gẫu vậy, nhưng chớ tức giận đem ta biến thành chưa già đã yếu!” Dứt lời có của không đi, nhấp mũi chân một cái, từ khung cửa sổ bên trong vọt ra ngoài.

“Nhị thúc đi thong thả.” Tần Tranh đứng dậy cúi người hành lễ, khiến Tần Văn dưới chân vấp một cái suýt nữa ngã xuống, quay đầu lại mắng to tiểu tử thúi, mới đi xa.

“Nhị thúc ngươi làm sao mà đắc tội ngươi rồi?” Tần Mẫn nâng chung trà lên nhấp một miếng, tính khí của Tần Tranh hắn cũng biết đến đại khái, bất quá hắn không cảm thấy không tốt, người trẻ tuổi chính là muốn chọc tức người lớn tuổi, không phải như khi còn bé kia hiền lành giống y như mì vắt, tại kinh thành luôn trong tình trạng như muốn ăn thịt người có thể sẽ không tiếp tục chờ được nữa.

“Thưa phụ thân, Nhị thúc không có tội ta, bất quá Nhị thúc cùng Phong ca lúc trước khi đến Vô Ưu cốc tìm ta, đã đáp ứng mang ta ra đi du ngoạn, sau đó lại bội ước mà chuồn trước, bây giờ ác giả ác báo, nhi tử coi như bỏ qua việc này.” Tần Tranh nhún vai một cái nói, hơn nữa hôm nay tâm tình hắn không tốt, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi Nhị thúc.

Phốc ~ Tần Mẫn một hớp nước trà tất cả đều phun trở về trong chén, hắn nhìn một chút cốc trà, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn liền xa xa bỏ qua, một chén trà long tỉnh quý giá liền bị lãng phí.

Hai cha con đều không nói nữa, trong thư phòng không khí nhất thời yên lặng cực điểm.

Mãi đến lúc Tần Mẫn dẫn mở miệng trước: “Ngươi, cũng không muốn hỏi điều gì sao ? Như chuyện liên quan với tỷ tỷ của ngươi?”

Tần Tranh ngẩng đầu lên nhìn phụ thân nhàn nhạt, liếc mắt một cái, nói rằng: “Tỷ tỷ vào cung đã được nửa năm, ta bây giờ hỏi thì có ích lợi gì, có thể đem nàng không vào cung như trước sao?” Tần Tranh mở tay ra nhìn lòng bàn tay phải đang đặt ở trên đầu gối, phía trên thêu hoa văn rõ ràng sáng tỏ, lòng bàn tay hắn vì luyện kiếm mà trở nên thô ráp, cứng cáp mạnh mẽ, năm ấy lúc rời nhà, tỷ tỷ đã nắm hắn tay nói: “Mì vắt, ngươi đi học võ công giỏi, tương lai tỷ tỷ dẫn ngươi đi hành hiệp trượng nghĩa.”

1 bình luận cho “Thừa Thượng Khải Hạ – Chương 5”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Tạo một blog trên WordPress.com

%d người thích bài này: